Dành riêng 1 ngày để đi thăm quan quần thể Angkor, đêm đó chúng tôi tranh thủ ngủ sớm để sáng mai dậy lúc 4g30 cho kịp hành trình. Kế hoạch là sẽ đi săn cho được bình minh trên Angkor Wat và đuổi theo hoàng hôn ở đồi Bakheng.
Chúng tôi dự định sẽ thuê xe đạp điện cho 1 ngày rong ruổi ở quần thể đền này tại Green e-bike với giá 10$/ người / xe. Nhưng do ỷ y, kết quả là đến gần 21g mới tìm đến văn phòng cho thuê xe đạp điện. Sau khi hỏi thuê xe, họ từ chối, lý do là đã quá muộn, họ cần đến 30 phút để làm thủ tục, sạc bình, cho chúng tôi kiểm tra xe, etc ... Câu chuyện trở nên hơi nan giải khi thuê taxi để đi cả ngày thì cực kỳ tốn kém, thuê tuk tuk cũng không khá hơn. Vậy là quyết định đi ăn, có thực mới vực được đạo! =))))
Nói 1 chút về món ăn của Campuchia:
Đối với tôi, món Cam dễ ăn nhưng không ngon như món Thái, tuy nhiên do đường sá quá bụi nên tôi cảm thấy hàng quán không được sạch sẽ, người Cam lại đen nên nhìn họ có phần dơ dáy. Từng đấy thứ làm cho vị giác trở nên điếc, khó tiếp nhận được điều gì. Đồ ăn Cam không lưu lại chút ấn tượng nào với tôi, cũng như không đủ hấp dẫn để làm tôi có cảm hứng mà bấm máy.
Bởi thế mà cả chuyến đi, hầu như chúng tôi không dám ăn ở các quán địa phương mà toàn chọn những quán bọn Tây hay vào để ăn cho đảm bảo vệ sinh. Chỉ có cái ảnh hiếm hoi chụp hình cái bánh pancake chuối thần thánh - cái bánh tôi đã dặn lòng trước chuyến đi là phải ăn cho bằng được vì thấy nhiều người khen, vả lại cũng đã hụt 1 lần lúc ở Thái (do chưa biết). Ảnh em nó đây:
Cơ mà tối đó mua cái pancake chuối này rồi nhưng do đang no bụng quá sức vì đĩa cơm rang của các bạn Cam quá ư to vật vã, tôi nhẫn nhịn để dành ăn sau. Mãi rồi chẳng ăn được, qua hôm sau phải quăng zô thùng rác, tiếc! huhu TT__TT
No bụng rồi, đầu óc cũng sáng suốt hơn, chúng tôi quyết định ghé vào 1 service agency để hỏi tour 1 ngày đi Angkor. Kết quả bất ngờ: chỉ 15$ mà chúng tôi có được 1 chiếc tuk tuk chở đi nguyên ngày. Qúa rẻ ngoài sức tưởng tượng.
Thế là bình minh ngày hôm sau, vào lúc 5g sáng, 1 chiếc tuk tuk đã đợi sẵn ngoài cửa khách sạn với bác tài to con, mặc quần đùi trông rất phóng khoáng sẵn sàng cho buổi khám phá vẻ đẹp Angkor huyền bí của chúng tôi.
Chiếc tuk tuk phóng vèo vèo trên đường phố Siem Riep buổi sớm, khi người dân vẫn còn chưa ra đường. Đây là lần thứ 2 chúng tôi được trải nghiệm cảm giác mát mẻ trong lành này. Nhưng lần này còn tuyệt vời hơn: trời vẫn còn mờ tối, và khi bắt đầu bước vào con đường để dẫn đến Angkor, bỗng nhiên hàng loạt xe tuk tuk từ khắp các ngả đổ dồn về cùng 1 con đường, cảm giác đông vui cứ như trẩy hội.
Đường đến Angkor rất đẹp, đi qua những khoảng rừng xanh mát, cảm giác rừng nơi đây còn khá nguyên sơ.
Ngày xưa, Angkor đã từng là kinh đô của đế quốc Khmer và phát triển cực kỳ rực rỡ từ thế kỷ thứ 9 đến thế kỷ thứ 15. Trong thời gian này, các vị vua hùng mạnh của vương quốc Khmer đã cho xây dựng một loạt các đền đài hùng vĩ thuộc quần thể Angkor ngày nay. Toàn bộ các công trình đền đài này đều được xây dựng bằng đá sa thạch xanh và 1 ít sa thạch đỏ, còn đá ong thì chủ yếu để làm tường, làm móng. Đến năm 1431, trong cuộc chiến tranh với quân Xiêm (Thái Lan), người Thái đã chiếm được kinh đô của Khmer khiến cho dân cư ở đây bỏ hoang đền đài và di cư về phía nam đến khu vực Phnompenh. Quần thể Angkor vì thế bị chìm trong rừng sâu và trong dòng chảy của lịch sử, bị quên lãng đến hơn 400 năm. Đến năm 1859, một nhà thám hiểm người Pháp tên là Henry Mouhot, khi đi thám hiểm ngược dòng sông Mekong đã tình cờ phát hiện ra Angkor. Ông Henry mất năm 1861 vì bệnh sốt rét ác tính và được chôn cất bên dòng sông Nậm Tha ở cố đô Luang Prabang (Lào).
Trở lại với chuyến đi, xe chúng tôi cũng hòa vào dòng người băng băng qua những rừng cây còn ướt đẫm sương sớm, gió lạnh thốc vào mặt vào người. May là chúng tôi đến vào lúc đỉnh điểm mùa hè, chứ nếu đi mấy mùa khác chắc là rét run luôn ấy chứ.
Xe chạy vào đường Charles De Gaul để mua vé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét