Mới sáng sớm mà cả dãy phòng lầu 3 khá ồn ào. Những gia đình mang theo con nhỏ lục tục dậy sớm để chuẩn bị đi vịnh Vĩnh Hy. Tôi và Nancy - 2 đứa lười biếng thì nằm ườn èo, mãi mới chịu dậy.
Xe khởi hành qua nhà hàng Hoa Xương Rồng nằm trong Long Thuận Resort để dùng buffet sáng. Buffet ở đây gồm có cơm chiên, cháo gà, bún xào, bánh canh, bánh mì ốp la, cá hộp, súp cua, xôi bắp ... Khẩu vị ăn khá ngon, nhưng mà ít món quá. Chẳng bù cho nhà hàng bên Mũi Né, ăn ngon và ngập mặt lun.
8h 50 phút, xe bắt đầu hành trình đến với vịnh Vĩnh Hy. Hôm nay là 1 ngày nắng, thời tiết đẹp. Không biết là xa bao nhiêu cây số mà đi 1,5h mới đến nơi. Đường rất xấu do đang thi công, dù quãng đường không bao xa mà ai nấy mệt lử. Từ bến đỗ xe đi vào cầu tàu khoảng chừng 300m. Có thể đi bộ vào để ngắm cảnh, nhưng trời quá nắng, hơn nữa con đường đi xuyên qua một bãi đất trống khô cằn cũng không có gì đáng xem nên đa số mọi người sử dụng phương tiện vận chuyển là xe ôm.
Đội ngũ xe ôm ở đây chủ yếu là phụ nữ - những người đàn bà trông khá lam lũ nhưng lại xốc vác như đàn ông. Có lẽ bởi vì những người đàn ông trong gia đình họ đang mải theo những con thuyền nơi khơi xa nên họ làm thêm việc này để tăng thêm thu nhập. Một cuốc xe ôm cho đoạn đường ngắn như vậy là 10k/ người. Thậm chí trả giá 10k/ 2 người cũng ok.
Vịnh có cầu tàu khá đẹp do nước êm, biển lặng sóng, và rất nhiều tàu thuyền neo đậu nên chụp ảnh rất đẹp. Có 2 cây cầu gỗ để dẫn xuống tàu. Những mảnh gỗ được đóng lại với nhau, tạo cảnh quan rất hữu tình nhưng cũng hơi đáng sợ vì nhìn có vẻ không chắc chắn (tuy thế bước chân lên lại thấy rất vững).
Đây là cầu tàu mà cả đoàn sẽ rồng rắn xếp hàng để lên tàu ...
Còn đây là cây cầu cũ bên cạnh mà chúng tôi hí ha hí hửng chụp hình ...
Bạn nhìn con đường dọc theo triền núi kia nhé, nó là con đường ven biển Bình Tiên mà dân tình hay đi để đến Nha Trang. Từ con đường này mà chụp view toàn cảnh vịnh thì đúng là bạn có 1 tấm hình hết xảy ...
Mình bon chen phát ...
Cảnh ở Vĩnh Hy thì thanh bình thế này thôi ...
Tàu đến đón cả đoàn ra xem san hô. Do đang ảnh hưởng bão nên tàu không ra xa được mà chỉ ở bên này mỏm đá, bởi vậy nên san hô không được đẹp. So với Nha Trang thì chắc chỉ được 4/10 mà thôi. Xem 1 chút mọi người cũng chán, đa phần đều thất vọng. Tàu đưa đoàn đến bè phao nổi trên biển để ăn hải sản và tắm tại Bãi Bà Điên (hay bãi Cóc ta???)
Chỗ xem san hô đây ...
Bạn xem kỹ mấy căn hộ màu xám đen trên sườn núi nhé. Đây là các căn hộ được người ta mua với giá vài chục triệu đola, sau đó cho thuê lại ngắn ngày ...
Đoàn không mặn mà với việc tắm biển mà ai ai cũng lao vào ăn hải sản. Rủ rê tùm lum mà không ai tắm biển, tôi đành bỏ cuộc với kế hoạch bơi trong làn nước xanh mát mà cũng lao vào với việc thưởng thức các loại ốc.
Ốc ở đây cũng không rẻ mấy: ốc vú nàng 80k/kg, ốc mặt trăng 70k/kg, ốc nhảy 160k/kg, ghẹ con nhỏ 300k/kg ... Có điều ăn tại chỗ chỉ đơn thuần nướng đơn giản hoặc nướng mỡ hành thôi nên ăn cũng được chứ không quá ngon.
Trên cầu phao chỗ ăn ốc, view dòm ra thì thế này thôi ...
Kết thúc của buổi tham quan là chặng đường về say xe gần chết. Tuy nhiên được an ủi 1 điều là lúc đi tàu luôn luôn đứng ở mũi tàu, nhìn con tàu rẽ sóng về phía trước mà cứ cảm giác như tự bản thân đang vượt lên trên những con sóng đó, cảm giác cực kỳ yomost ... woww....
Xin lỗi, chịu không nỗi, nhưng mình chỉ muốn show cái ảnh biển mênh mông, nước vô tận thôi :B
Xe về đến khách sạn lúc 13h30' chiều. Mệt đến mức bước xuống xe là lê lết lên phòng và nằm vật ra ngủ, thậm chí còn không kịp rửa mặt hay đủ sức đi toilet nữa. Ngủ 1 giấc cho đến tận 16h30' mà vẫn chưa hết mệt, nhưng đói. Nhìn qua thấy Nancy cũng đang say giấc nồng, trên bàn còn bưng để 1 mâm cơm dành phần cho tôi.
Sau khi chén sạch mâm cơm, hai đứa lững thững đi xuống biển để tắm. Dù gì thì cũng được tắm biển 1 lần, trong cả chuyến đi này. Biển lạnh nên cũng chỉ vùng vẫy chốc lát rồi tê tái bước lên bờ.
Buổi tối này cả đoàn sẽ qua nhà hàng bên khách sạn Hoàn Cầu ăn tối. Do đã quá ngán thức ăn ở đây nên hai đứa quyết định thuê xe máy dạo chơi 1 vòng Phan Rang và thưởng thức đặc sản bánh căn ở đây. Cứ tưởng thức ăn tệ như bên khách sạn Phong Lan này nhưng sau nghe mọi người nói lại thì ăn bên Hoàn Cầu rất ngon và ê hề đồ ăn. Mọi người có vẻ rất hài lòng. Vậy nên nếu lần sau có đi recommend ở Hoàn Cầu nhé.
Phí thuê xe máy tại đây khá đắt so với điều kiện của nơi này: 200k/ ngày hoặc 30k/giờ không có xăng và 40k/giờ xe đã được đổ xăng. Xét về mức phát triển du lịch ở nơi đây thì mức giá này khá đắt. Xét so sánh với những nơi khác thì cũng vẫn đắt hơn. Hồi tôi đến Hội An, thuê xe máy cả ngày chỉ có 70k với xe số và 90k với xe ga. Rẻ hơn rất nhiều.
Chúng tôi đi đến Quảng trường 16/4. Nơi đây vừa mới được xây dựng với khuôn viên rất rộng, bao gồm tượng đài liệt sĩ rất lớn, phía bên kia là Bảo tàng với kiến trúc khá lạ mắt mà thoạt tiên nhìn thấy đã gây cho tôi sự liên tưởng với cuốn tiểu thuyết của Dan Brown. Ngăn cách 2 kiến trúc này là 1 vòng xoay rộng, xung quanh là bãi trống rộng mà người ta đã kê rất nhiều bàn ghế để bán nước uống cho dân tình ra đây hóng gió. Tượng đài liệt sĩ và bảo tàng sẽ rất ăn ảnh nếu chụp ban ngày, nhưng với ban đêm thì thua do ánh sáng quá yếu. Chúng tôi tiếc rẻ bỏ qua việc chụp choẹt mà chỉ đứng hóng gió chút xíu rồi tiếp tục con đường khám phá.
Từ phía biển vào trung tâm của thành phố Phan Rang khoảng bán kính 5 - 7km. Giống như tất cả các tỉnh lẻ khác, trung tâm của nó luôn nằm tập trung ở chợ. Phía ngoài chỗ khách sạn chúng tôi ở còn heo hút, đi trên đường vắng tanh thì càng vào gần chợ càng tấp nập. Nhà nhà buôn bán khiến cho con đường càng lúc càng nhộn nhịp. Chợ Phan Rang to. Ban đêm xung quanh chợ người ta bán đồ ăn, quần áo, hàng quán rất đông khiến cho nơi này sáng sủa và đông vui. Chúng tôi đi lòng vòng qua các nẻo đường, căng mắt nhìn để kiếm món đặc sản nơi đây là bánh căn mà mãi không thấy. Đi quá khu chợ, theo con đường chạy miết, khi đã mỏi mệt bỏ cuộc và quay về thì bỗng thấy có 1 con đường đâm ngang nghi ngút khói. Đã lỡ rồi nên chúng tôi quyết định quay lại để rẽ vào con đường đó: đường Quang Trung. Vào đúng ổ: cả con đường toàn bán bánh căn, bánh xèo.
Nghi ngút khói thế này thì không cầm lòng được, hic ...
Chúng tôi ghé vào quán số 14 Quang Trung. Giá cả ở đây chấp nhận được: 20k cho 1 ổ bánh căn gồm 5 cái úp đôi, bánh xèo mực 6k/cái, loại bánh xèo nhỏ miền Trung với đế bánh dày và giòn ăn rất ngon. Có lẽ thấy chúng tôi là khách du lịch nên họ chỉ mang ra 2 loại mắm là mắm đậu phộng và mắm nêm. Sau này tìm hiểu thêm thì hình như họ còn nhiều loại mắm khác mà phải ăn quen mới thấy được vị ngon của nó. Ngoài ra ăn bánh căn ở đây khá lạ: họ mang ra cho bạn thêm 1 tô canh cá nục kho với nước canh ngon ngọt vị cá, 2 khúc cá nục chắc thịt rất dai và ngọt. Tô canh vị rất ngon nhưng chúng tôi không hiểu phải ăn như thế nào với nào với ăn và bánh xèo??? Sau này xem mấy topic khác thấy họ nói khi ăn bỏ bánh căn vào tô nước cá kho đó và húp?!!
Nhìn lại thèm, bánh căn trứng nở xốp lên vàng ươm hết xảy, ực ực ...
Chúng tôi chỉ ăn được 1 ổ bánh căn gồm 1/2 trứng và 1/2 mực, cộng thêm 2 cái bánh xèo. Do ăn bột nên rất nhanh ngấy, nhưng phải nói là ở Phan Rang này làm rất ngon. Tôi đã từng ăn bánh xèo mực ở Nha Trang nhưng lại thấy không ngon bằng ở đây.
No nê rồi, chúng tôi tiếp tục dạo 1 vòng nữa rồi về. Thành phố Phan Rang rất nhỏ, chỉ đi 1 loáng là hết. So với quy mô thì chữ Thành phố không phù hợp lắm. Cơ sở hạ tầng ở đây chỉ phù hợp với mức Thị trấn hoặc Thị xã mà thôi.
Chúng tôi ghé vào quán cafe O.M để xem cafe nơi đây như thế nào. Gọi 1 ly cafe sữa đá để xem cafe ở đây có gì đặc biệt không. Giá 1 ly như vậy là 11k. Cafe được mang ra làm tôi hơi giật mình nhớ Huế, vì nó có chút giống Huế ở chỗ ly cafe có kèm theo 1 bát đựng đá riêng. Ở Sài Gòn thì sẽ là 1 ly đá. Sữa chỉ lát mỏng lớp đáy ly, cafe từng giọt rơi xuống cũng rất đậm đặc, cũng chỉ 1 là 1 lớp ít cafe mà thôi. Nhưng ly cafe pha xong uống khá ngon và khá chất. Nó dễ khiến người ta liên tưởng đến cafe Tây Nguyên hoặc Nha Trang.
Ngồi nhâm nhi ngắm xung quanh một lúc rồi hai đứa lại tiếp tục lên đường để tìm ăn món dê của Ninh Thuận. Thế nhưng điều đáng ngạc nhiên là đa phần những người mà chúng tôi hỏi thăm đường đều không biết chỗ nào bán dê cả. Và thậm chí là chính bản thân họ cũng không ăn dê. Thật lạ! Dê được nuôi tại Ninh Thuận rất nhiều, và thịt dê ở đây ngon có tiếng. Sau cùng họ chỉ chúng tôi con đường phía bên kia của 1 nơi cây cối được rào lại và có hồ nước phun như công viên. Ở đây đúng là con đường bán lẩu, nhưng lại toàn lẩu bò, và heo hút kinh khủng. Trông buồn thảm.
Vậy là kế hoạch thưởng thức món dê không thành công. Chúng tôi đành ngậm ngùi quay trở lại khách sạn khi đã gần 21h30 để trả xe và ăn cháo. Sau này mới biết rằng chúng tôi đã bỏ qua 1 món được high recommend rất cao là món cơm gà Khánh Kỳ trên đường Thống Nhất kế bên chợ Phan Rang. Lần sau nếu có dịp đến đây nữa nhất định phải thưởng thức cho kỳ được món này vì nhìn con gà quá ư là ngon. Buổi tối đã trôi qua như thế và không có thêm sự kiện gì ...
Lại ngủ thôi ... khò ... khò ...
Angie,
23/12/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét